Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (Mc 13, 33-37).
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con
hãy coi chừng, hãy tỉnh thức và cầu nguyện, vì các con
không biết lúc đó là lúc nào. Ví như người đi phương
xa, để nhà cửa lại, trao quyền hành cho các đầy tớ,
mỗi người một việc, và căn dặn người giữ cửa lo
tỉnh thức.
Vậy
các con hãy tỉnh thức, vì các con không biết lúc nào chủ
nhà trở về, hoặc là chiều tối, hoặc là nửa đêm,
hoặc là lúc gà gáy, hay ban sáng, kẻo khi ông trở về
thình lình, bắt gặp các con đang ngủ. Điều Ta bảo cho
các con, thì Ta bảo cho tất cả mọi người là: Hãy tỉnh
thức!"
Đó là lời
Chúa
Mục
lục:
SUY NIỆM
|
||
Tỉnh Thức Và Cầu
Nguyện
|
ĐTGM Giuse Ngô
Quang Kiệt
|
Trg 3
|
Khao Khát Chúa
|
PM. Cao Huy Hoàng
|
Trg 5
|
Người Giữ Cửa Phải
Canh Thức
|
Lm. Gioan Nguyễn
Văn Ty
|
Trg 8
|
“Hãy Tỉnh Thức Keri
Thiệt Thân”
|
Lm. Jos. Tạ
Duy Tuyền
|
Trg 10
|
Tỉnh Thức Để Tự Cứu
Mình
|
Lm.
Inhaxiô Trần Ngà
|
Trg 12
|
Đợi Chờ Trong Hi Vọng
|
Lm. Trần Bình
Trọng
|
Trg 14
|
Phải Tỉnh Thức Và Sẵn
Sàng
|
JKN
|
Trg 16
|
Ngày Tận Thế
21/12/2012?
|
AM. Trần Bình An
|
Trg 19
|
Đừng Vô Cảm
|
Phó tế Thomas
Nguyễn Văn Hiệp
|
Trg 21
|
THƠ TIN MỪNG
|
||
Tỉnh Thức
|
Hạt
Nắng
|
Trg 23
|
Tỉnh Thức
|
M.
Madalena Hoa Ngâu
|
Trg 24
|
Khát Vọng
|
Bâng
Khuâng Chiều Tím
|
Trg 25
|
Mùa Vọng
& Tỉnh Thức
|
Lm. Khuất Dũng sss
|
Trg 26
|
Chờ Người
|
Thanh Sơn
|
Trg 27
|
Tỉnh Thức
|
Mic. Cao Danh Viện
|
Trg 28
|
Đợi Trông
|
Đỗ Văn
|
Trg 28
|
Tỉnh Thức
|
Giuse
Nguyễn Văn Sướng
|
Trg 29
|
Tỉnh Thức Sẵn Sàng
|
Vincent Khánh Trần
|
Trg 30
|
Trông Đợi
|
Paul Nguyễn Minh
Thông
|
Trg 31
|
Thức Tỉnh Vọng Chúa
|
Cát
Vàng
|
Trg 32
|
Bóng Đêm Và Ánh Sáng
|
Nắng Sài Gòn
|
Trg 33
|
Đánh Thức
|
AP.
Mặc Trầm Cung
|
Trg
34
|
TỈNH THỨC VÀ CẦU NGUYỆN
ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Mùa
Vọng là mùa chờ đón Chúa đến. Chúa sẽ đến nhưng ta
không chắc gặp được Người. Vì Người đến rất bất
ngờ và rất âm thầm. Muốn gặp được Chúa ta phải
tỉnh thức.
Tỉnh
thức có nghĩa là đừng mê ngủ.
Chúa thường hay đến vào ban đêm nghĩa là vào lúc ta
không ngờ. Đời sống có những bóng đêm ru ta ngủ say
mê khiến ta không gặp được Người. Có những bóng đêm
của tội lỗi giam cầm hồn ta trong giấc ngủ bạc nhược
khiến ta không còn đủ sức thoát ra. Tội lỗi lôi kéo
tội lỗi. Tội lỗi chồng chất giống như những tảng
đá gìm ta xuống vực sâu vô tận. Có những bóng đêm
của danh vọng ru hồn ta ngủ quên trên vinh quang chói lọi.
Vinh quang giống như ngọn đèn đốt cháy biết bao đời
thiêu thân. Có những bóng đêm của xác thịt cuốn hồn
ta vào giấc mộng lạc thú. Lạc thú giống như chiếc
lưới rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, nhưng rất hiểm
độc. Linh hồn đã sa vào khó có thể thoát ra. Có những
bóng đêm của thói ích kỷ chỉ biết sống cho bản thân
mình. Ích kỷ giống như một hang sâu, càng đi vào càng
thấy tối tăm. Có những bóng đêm của tiền tài bao phủ
ta trong giấc mộng giàu sang phú quí. Chìm đắm trong giấc
mộng, ta sẽ chẳng nghe được bước chân Chúa đi qua.
Tỉnh
thức cũng có nghĩa là tỉnh táo phân định.
Chúa đến rất âm thầm và rất bé nhỏ. Người không
đến với cờ quạt trống phách tưng bừng, nhưng đến
trong âm thầm lặng lẽ. Người không đến trong uy nghi
lẫm liệt của những vị vương đế, nhưng Người đến
trong hiền lành khiêm nhường như một người phục vụ.
Người không mặc gấm vóc lụa là, nhưng đơn sơ trong y
phục dân dã. Người không đến như vị quan toà nghiêm
khắc, nhưng như một người cha nhân hậu, một người
bạn dễ thương dễ mến. Người đang đến qua những con
người hiền lành bé nhỏ quanh ta. Người đang đến trong
những con người khốn khổ túng cùng. Người đang đến
qua những khuôn mặt xanh xao hốc hác. Người đang đến
trong những tấm thân gầy guộc. Người lẫn vào giữa
đám đông vô danh. Người chìm mất trong số những kẻ
bị loại ra ngoài lề xã hội. Người ẩn mình giữa đám
người ăn xin đang lê bước khắp các nẻo đường cát
bụi. Người đang rét run với cặp mắt ngơ ngác thất
thần ở giữa những nạn nhân bão lụt. Phải tỉnh táo
lắm mới nhận ra Người. Phải tỉnh thức lắm mới gặp
được Người.
Tỉnh
thức là bắt tay vào hành động.Tỉnh
thức không có nghĩa là cứ ngồi đó mà chờ đợi. Chúa
như ông chủ đi vắng. Người cho ta được toàn quyền
khi Người vắng nhà. Người giao trách nhiệm cho ta trông
coi gia đình ta, giáo xứ ta, địa phương ta, đất nước
ta và cả thế giới nơi ta đang sống. Ta được tự do
hành động. Ta có trách nhiệm làm cho gia đình, xứ đạo,
địa phương, đất nước, và cả thế giới được phát
triển về mọi mặt. Vì thế, tỉnh thức là nhìn thấy
những nhu cầu của anh em, và đáp ứng những nhu cầu đó.
Tỉnh thức là nhìn thấy ý Chúa trong những trào lưu thời
đại. Tỉnh thức là nhận biết Chúa hành động trong
những tâm hồn thiện chí thuộc các niềm tin, mầu da,
quan điểm khác nhau để biết cộng tác trong việc xây
dựng xã hội. Tỉnh thức là dấn thân hy sinh phục vụ
anh em trong quên mình.
Ngay
từ đầu mùa Vọng, Chúa mời gọi ta hãy tỉnh thức. Hãy
bước ra khỏi giấc ngủ miệt mài, lười biếng. Hãy
đoạn tuyệt với những giấc mộng phù hoa. Hãy thôi đuổi
theo những đam mê dục vọng. Hãy nói không với những
đồng tiền bất chính.
Hãy
tỉnh táo phân định để nhận ra dung mạo thực sự của
Đức Kitô. Đừng chạy theo những khuôn mặt mang dáng vẻ
cao sang quyền quý. Đừng chạy theo những khuôn mặt nặng
về quyền lực. Đừng chạy theo những lời hứa hẹn
giàu sang. Dung mạo đích thực của Đức Kitô là nghèo
hèn, là khiêm nhường, là bé nhỏ.
Hãy
tỉnh thức để làm việc không ngừng, để quên mình, hi
sinh phục vụ cho lợi ích của đồng loại.
Như
thế, tỉnh thức không phải là việc dễ dàng. Tự sức
ta sẽ khó mà tỉnh thức. Nên ta phải tha thiết cầu
nguyện xin ơn Chúa trợ giúp. Có ơn Chúa thúc đẩy, ta
mới có thể dứt bỏ con đường tội lỗi xưa cũ. Có ơn
Chúa soi sáng, ta mới đủ tỉnh táo nhận ra dung mạo đích
thực của Đức Giêsu. Có ơn Chúa trợ giúp, ta mới đủ
hăng hái ra đi phục vụ trong quên mình.
Lạy
Chúa, xin giữ hồn con tỉnh thức để con nhận biết Chúa
đang đến với con trong cuộc sống hằng ngày. Amen.
GỢI
Ý CHIA SẺ
- Tỉnh thức là đừng mê ngủ. Hãy kể ra những bóng tối khiến ta mê ngủ?
- Tỉnh thức là tỉnh táo phân định. Làm thế nào để nhận ra khi Chúa đến?
- Tỉnh thức là phải hành động. Muốn tỉnh thức, bạn phải làm những gì?
- Mùa Vọng này, bạn quyết tâm làm gì để tỉnh thức?
ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
KHAO
KHÁT CHÚA
PM.
Cao Huy Hoàng, 24-11-2011
Mở
đầu Mùa Vọng, Chúa Giêsu tha thiết kêu gọi chúng ta hãy
“tỉnh thức và cầu nguyện”. "Các
con hãy coi chừng, hãy tỉnh thức và cầu nguyện, vì các
con không biết lúc nào chủ về” (x.Mc 13, 33-37)
Mỗi
người đang có một ước mơ, một khát vọng trong lòng.
Có thể, không ai hiểu ai. Nhưng không ai sống mà không
khát vọng. Đời người là một Mùa Vọng. Chỉ tiếc là,
có những khát vọng làm cho con người ra ra hư đốn.
Chẳng
hạn:
-
Có ai ngờ được người đang có quyền có tiền lại
đang khát chia nhau một phần lợi lộc béo bở nếu cùng
nhau toa rập bán được một lô đất ăn cắp. Họ bất
chấp công lý, đạo đức, luật pháp, miễn là thỏa cơn
khát quyền lực, cơn khát tài sản!
-Có
ai ngờ được người đang có nhà cao cửa rộng, xe hơi
bóng loáng lại khát đổi nhà đổi xe cho sang trọng hơn
giữa những người vô gia cư, bất hạnh, què quặt…
đang lê la cuộc đời trước mắt mình, dưới chân mình.
Hôm
nay, được mời đi chơi với các đại gia, nhìn thấy
người ta quá giàu có, sang trọng, tiêu xài thoải mái,
vui chơi thỏa thích, em tôi nhắn về cho tôi tin nầy: “Khi
người ta quá đầy đủ, còn nhớ đến Thiên Chúa nữa
không?” Lặng đi mấy phút, tôi tạ ơn Chúa vì
em đang nhớ đến Chúa giữa cuộc du lịch, giữa khu du
lịch ĐN ồn ào, sôi động. Tôi trả lời: “Em
lầm rồi, họ chưa đầy đủ đâu. Còn khát lắm. Ai
biết?”.
-
Có ai ngờ được người đang có một cuộc sống thiêng
thánh lại khát những điều mê muội thấp hèn. Trong đó,
có tôi, có bạn, có tất cả những Kitô Hữu, không kể
thành phần nào, vẫn không tránh khỏi nghiêng chiều về
những thực tại thấp hèn, phù du, chóng vánh.
Tin
mừng khai mạc Mùa vọng nhắc nhớ cho chúng ta về khát
vọng chính đáng nhất trong cuộc đời: Khát
Chúa ngự trị trong căn nhà tâm hồn bé nhỏ, vì
chỉ có Chúa mới làm cho chúng ta thỏa cơn khát vô biên.
“Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi.
Hồn tôi mới được nghỉ ngơi an bình” (Tv 61)
Thánh
Augustin : “Chúa là khát vọng của
lòng tôi, tôi sẽ khắc khoải cho đến khi được an nghỉ
trong Chúa”.
Có
thể nói đoạn sách của Isaia và Thánh Vịnh 79, đáp ca
hôm nay đã để cho chúng ta mẫu gương Khát Chúa rất quí
giá:
Dân
Chúa tha thiết kêu xin:
“Xin Chúa băng qua các tầng trời mà ngự xuống” (Is.
63) để phục hồi
những gì đã tàn hoang, “xin Chúa
thương trở lại, tự trời cao xin nhìn coi và thăm viếng
vườn nho này. Xin bảo vệ vườn nho mà tay hữu Ngài đã
cấy, bảo vệ ngành nho mà Ngài đã củng cố cho mình”
(x. TV 79).
Khát
vọng của Dân Chúa là một khát vọng chính đáng, một
khát vọng thánh thiện: khát vọng
Chúa nhìn xem, bảo vệ, củng cố công trình Ngài đã
thiết lập: “vườn nho”
Giáo Hội mà Chúa đã ươm trồng, “nhà cửa” linh hồn,
thân xác, đức tin mà Chúa đã để lại cho chúng ta quản
lý trông nom.
Như
vậy:
-
Khát vọng chính đáng của chúng ta là khát vọng Chúa
phục hồi con người chúng ta để sống đúng với danh
nghĩa, với tư cách là con cái của Ngài mà chúng ta đã
vì những khát vọng bất chính mà đánh mất.
-
Khát vọng chính đáng ấy là khát vọng Chúa đến ngự
giữa tâm hồn, giữa gia đình chúng ta, cộng đoàn chúng
ta, để Ngài can thiệp vào đời sống chúng ta: nhìn xem,
bảo vệ, củng cố giáo hội cơ bản của Ngài.
-
Khát vọng chính đáng ấy, thiết tưởng, không phải là
khát vọng đối đầu thành công với thế lực gian tà
của ma quỷ, nhưng là khát vọng làm chứng cho công lý
cho sự thật, thức tỉnh những con người mê muội, cải
tạo những con người bị ma quỷ giáo dục sớm nhận ra
uy quyền của Thiên Chúa.
-
Khát vọng chính đáng ấy không phải là khát vọng Chúa
sẽ ra tay đàn áp những người đàn áp, Chúa sẽ phỉ
nhổ nhục mạ những người phỉ nhổ nhục mạ, Chúa sẽ
xử luật rừng với người chơi luật rừng… nhưng là
để Chúa phục hồi lại nhân phẩm tồi tệ của những
con người kia cũng là con cái của Chúa, kẻo uổng công
trình Chúa cứu chuộc.
-
Khát vọng chính đáng ấy là khát vọng nên công chính
cho mình và cho mọi người, cho xã hội, cho đất nước,
cho cả những người đang chìm ngập trong bất công, gian
tà, bạo lực.
-
Khát vọng chính đáng ấy là khát vọng tỉnh thức trước
những nguy cơ làm cho chúng ta xa cách Chúa, tỉnh thức
trước nguy cơ Satan hóa bản thân, gia đình, đất nước
chúng ta.
Để
thực hiện được khát vọng chính đáng, “Khát
Vọng Chúa”, khát vọng nên công chính, Thánh Phaolô
kêu gọi chúng ta: dừng chân ngay những hành vi ám muội,
bất chính; xóa bất công xây bình an trong lòng; mặc lấy
khí giới ban sự sống; và sống công minh như giữa ban
ngày. (x.Rm 13,1-14). Bởi vì, chúng ta đã và đang có
những khát vọng bất chính rồi ra dững dưng ơ hờ trước
lời kêu gào thống thiết với khát vọng chính đáng của
dân Chúa khắp nơi nơi.
Biết
không phải dễ dàng mà chúng ta buông bỏ những khát vọng
bất chính, biết đôi khi khát vọng bất chính lại len
lấn ẩn tàng ngay trong những hành vi tưởng như là công
chính, cho nên, Thánh Phaolô lại khuyên chúng ta hãy dùng
nguồn trợ lực quí giá là ân sủng của Thiên Chúa và
yên tâm, kiên vững kết hiệp với Chúa Giêsu Kitô: “Vì
chưng, trong Ngài, anh em được tràn đầy mọi ơn: ơn ngôn
ngữ và ơn hiểu biết, đúng như Chúa Kitô đã minh chứng
nơi anh em, khiến anh em không còn thiếu ơn nào nữa trong
khi mong chờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, tỏ mình ra.
Cũng chính Ngài sẽ ban cho anh em bền vững đến cùng,
không có gì đáng trách trong ngày Đức Giêsu Kitô, Chúa
chúng ta, ngự đến”. (1 Cr 1, 3-8)
Thiết
nghĩ, khao khát Chúa, mỏi mòn khao khát Chúa, tuyệt đối
khao khát Chúa, khát vọng nên công chính, khát khao hết
hiệp với Chúa Giêsu, là biết tỉnh thức và cầu nguyện
vậy.
Cụ
Chu, người xướng kinh trong nhà thờ ở Gx tôi đã yếu
liệt bỏ ăn bỏ thuốc cả tuần nay. Anh em đến thăm cụ
và đọc kinh xin ơn chết lành. Sau giờ kinh, chuyện trò
với cụ. Cụ vui vẻ nói “Xin Chúa
đến rồi, mà mấy hôm nay Chúa bận quá. Để từ từ
Chúa sắp xếp. Chờ thôi. Chắc thứ sáu”.
Thiết nghĩ, cụ đã làm gương cho chúng tôi về việc
tỉnh thức, cầu nguyện và sẵn sàng đón Chúa đến.
Lạy
Chúa, xin cho chúng con tỉnh thức trước những nguy cơ xa
cách Chúa và luôn biết khát khao kết hiệp với Chúa từng
phút giây trong cuộc đời, để Chúa làm chủ mọi ý
tưởng, lời nói, việc làm của chúng con.
Nguyện
xin Vị Tôi Tớ Chúa, Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn
Thuận, Người đã luôn tỉnh thức cầu nguyện trong tù,
phù hộ cho chúng con. A men
PM.
Cao Huy Hoàng, 24-11-2011
NGƯỜI
GIỮ CỬA PHẢI CANH THỨC
Lm
Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
Hai
anh em chuyên viên Kinh Thánh Bernard
và
Louis
Hurault
chú
giải như sau về đoạn Tin Mừng này: “Đây
là một đoạn thu gom dụ ngôn những yến bạc (Mt 25,1tt)
và dụ ngôn mười trinh nữ (Mt 25, 1tt).
Đoạn văn dạy chúng ta phải biết chờ đợi Chúa đến
bằng cách hoàn tất công việc Người giao phó. Người
giữ cửa tượng trung cho các người có trách nhiệm lãnh
đạo trong Giáo Hội; họ không phải là chủ, nhưng chỉ
là người nắm giữ chìa khóa của Hội Thánh”.
Quả
đúng như vậy! Đối tượng trực tiếp nhất của mệnh
lệnh ‘phải tỉnh thức và sẵn sàng’ mà đức Giê-su
gióng lên với tất cả thành khẩn chính là các tông đồ
hoăc các môn đệ thâm tín nhất; cho dầu sau đó ngài có
mở rộng lệnh này tới mọi người “Điều
Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy
mọi người là: phải canh thức!”
Chính vì thế mà khi chọn Tin Mừng này để khai mở cho
một năm phụng vụ mới (năm B), Hội Thánh hầu như muốn
nhắc nhở cho mình và cho mọi Ki-tô hữu về phận vụ
then chốt được giao phó: phải canh thức! Mười hai tông
đồ trước nhất, rồi sau đó là các người có trách
nhiệm lãnh đạo trong Hội Thánh, được đức Giê-su ví
như người giữ cửa. Ông chủ không trao cho người giữ
cửa trách nhiệm cai quản và sắp đặt mọi việc trong
nhà, vì chính ông trước khi “trẩy
đi phương xa, để lại nhà, trao quyền cho các đầy tớ
mình, chỉ định cho mỗi người một việc”.
Việc cắt đặt và xác định phận vụ từng người
trong Vương Quốc hoàn vũ thuộc về Ông Chủ. Riêng với
người giữ cửa, ông ra lệnh “Phải
canh thức!”
Như
vậy phận vụ của người giữ cửa không phải để duy
trì trật tự trong nhà, điều động các đầy tớ chu
toàn công việc đâu ra đó. Người giữ cửa phải canh
thức vì một mục đích duy nhất: ‘…
khi
nào chủ nhà đến: lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà
gáy hay tảng sáng…”
sẽ
nhận ra ông và mở cửa đón ngay… “kẻo
lỡ chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ”.
Thế thì đã rõ ràng: công việc chính mà Hội Thánh nói
chung và hàng giáo phẩm lãnh đạo nói riêng phải chu toàn
chính là luôn sẵn sàng và tỉnh táo để nhận ra Ông Chủ
cho dầu Ông đến bất chợt bất cứ lúc nào. Các gia
nhân khác đều có việc riêng của họ, duy người giữ
cửa được cắt đặt để làm việc này. Phận vụ riêng
của Hội Thánh là luôn tỉnh táo để nhận ra Thiên Chúa
đến vào bất kỳ lúc nào và dưới bất cứ hình thức
nào, mà mở cửa đón Người.
Và
nếu ông chủ đó có diện mạo đặc biệt mà đôi khi
chỉ mình người giữ cửa mới biết, thì anh lại càng
phải canh thức vì trọng trách anh quá lớn đối với mọi
gia nhân trong nhà. Ông Chủ mà Hội Thánh phải canh thức
và tỉnh táo chờ đón có diện mạo nhân ái và giầu
lòng xót thương của một Thiên Chúa cứu độ được đức
Giê-su mạc khải. Diện mạo này không một ai khác nhận
ra được ngoài những người đã đón nhận Tin Mừng.
Phê-rô và phẩm trật Giáo Hội là người giữ cửa nắm
chìa khóa đón nhận Thiên Chúa cứu độ. Trách vụ này
không nhằm khóa kín để ơn cứu độ chỉ tới được
một thiểu số, mà là để nhận ra ngay Ông Chủ nhân ái,
cho dầu Người có đến bất cứ lúc nào và cải trang
dưới bất kỳ hình thức nào. Hội Thánh phải canh thức
và tỉnh táo để mau mắn nhận ra Thiên Chúa yêu thương
và giới thiệu Ngài cho mọi người. Chỉ sợ người giữ
cửa quá lo toan, quá say mê sắp xếp công việc trong nhà,
tâm trí bị thu hút vào các vấn đề linh tinh khác, tựa
như “…
đang ngủ”,
để rồi quên bẵng diện mạo độc đáo của Chủ và
không nhận ra khi Người đang đến cách bất chợt nhất.
Nguy cơ này là rất lớn và có thể xảy ra trong mọi thời
đại’
Phải
chăng đức Gio-an XXIII và Công Đồng Chung Va-ti-can II đã
muốn canh tân Giáo Hội ở chính điểm mấu chốt này,
khi kêu gọi mọi Ki-tô hữu, nhất là những ai có trách
nhiệm lãnh đạo trong Giáo Hội, hãy không ngừng nhận ra
các ‘dấu chỉ thời đại’ như sự hiện diện sống
động của Thiên Chúa tình yêu giữa loài người? Giữa
lòng nhân loại, chỉ duy Hội Thánh có thể tỉnh táo nhận
được ra được khuôn mặt nhân ái của Thiên Chúa và
lắng nghe được tiếng Người mời gọi phát ra từ tất
cả các ‘dấu
chỉ’
đó, cho dầu đôi lúc chỉ biểu hiện toàn tiêu cực như
chiến tranh, thiên tai, nghèo đói, bất công… hoặc mang
nặng tính thế tục như kinh tế, chính trị, truyền
thông, di dân… Khả năng này trước đó có lẽ đã suy
yếu lắm rồi.
Như
vậy mệnh lệnh ‘phải
tỉnh táo và canh thức’
cần vang vọng hơn nữa, đặc biệt phải thấu tới tai
những ai được trao phó công việc ‘giữ
cửa’.
Sứ điệp Mùa Vọng quả là cấp thiết cho tôi cách
riêng!
Lạy
Thiên Chúa từ bi nhân ái, Đấng đang và sẽ đến với
nhân loại bất chợt và cải trang dưới muôn hình muôn
vẻ. Chúa cho con tham gia vào công việc giữ cửa để nhận
ra và chào đón Chúa đến. Xin cho Mùa Vọng khởi đầu
năm phụng vụ nhắc nhở con về việc con phải làm trong
suốt đời Ki-tô hữu và linh mục của mình: nhận ra
khuôn mặt nhân ái Chúa để đón tiếp và giới thiệu
cho mọi người. Amen
Lm
Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
HÃY
TỈNH THỨC KẺO THIỆT THÂN”
Lm.Jos
Tạ Duy Tuyền
Người
Việt Nam có câu “khôn
cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống”.
Câu này phải là lời cảnh tỉnh cho thái độ sống của
chúng ta. “Hãy
biết mình, biết người thì mới mong được sống yên
ổn, bình an”. Thực
vậy, giữa cuộc đời hôm nay đang cạn kiệt chân lý và
sự thật thì làm sao dám tin người, tin đời? Thử hỏi,
có gì đáng để chúng ta tin ở xã hội hôm nay? Niềm tin
đã bị đánh mất bởi biết bao trò gian dối trong nhiều
hoạt động từ truyền thông cho tới giáo dục đều đầy
dãy trò lừa bịp, gian lận? Thử hỏi có gì đáng tin khi
mà người ta đề cao đồng tiền đến mức độ đang tâm
lại hại người khác như hàng loạt các đồ dùng giả
và kém chất lượng đang bầy bán trên thị trường? Điển
hình trong các vụ nổi cộm như: chuyện kem đánh răng
giả, đồ chơi trẻ em có chất độc làm hại sức khoẻ
trẻ em, chuyện bánh bao nhân làm bằng giấy cạc tông,
gạo bằng nhựa . . . Rồi đến chuyện kẹo trộn bột
đá bán ra hàng tấn. Đáng ghê sợ là vụ sữa sữa Tam
Lộc của Trung Quốc làm chết 3 trẻ em và bịnh 6.200 em
khác ở Trung Quốc. Đó là một xì căn đan, một cú sốc
toàn xã hội mà chúng ta đang phải gánh chịu. Theo
dõi tình tiết nội vụ, người dễ tính nhất cũng phải
buộc miệng kêu lên: “Mấy
người sản xuất và buôn bán sao mà ác quá vậy, trẻ em
có làm chi nên tội, sao nỡ vì tiền mà giết hại trẻ
em!”
Đó
là những chuyện gián tiếp hại người, còn trực tiếp
vẫn đầy dãy sự tráo trở, gian manh, mất tính người
đang diễn ra hằng ngày trong cuộc sống chúng ta. Trớ
trêu thay niềm tin đã bị đánh mất giữa người với
người ngay tại gia đình, ngay giữa những người ruột
thịt vẫn còn đó sự rạn nứt của lòng tin.
Theo
dõi tin tức hằng ngày chúng ta có thể thấy: “Hàng
loạt vụ vợ giết chồng, con giết cha, anh em trong gia
đình gây án mạng với nhau... đã xảy ra trong thời gian
gần đây và gây bức xúc trong dư luận xã hội.”
Báo Pháp Luật Việt Nam ngày 8 tháng 7 nói như vậy và đặt
câu hỏi “Chuyện gì đã xảy
ra với ‘tế bào xã hội’ của chúng ta?”
Báo
này nêu một số vụ án tiêu biểu như người phụ nữ
38 tuổi ở Pleiku, Nguyễn Hồng Linh, can tội giết chồng.
Không phải người chồng không lo làm ăn, không chăm sóc
gia đình mà chính người vợ ngoại tình, đẻ 2 con “ngoài
luồng” lại còn nhẫn tâm đầu độc cho chồng chết.
Một
trường hợp khác, Bùi Văn Hình, 38 tuổi, đã giết cha
ruột ở tỉnh Hòa Bình.
Theo
http://www.nguoiduatin.vn,
bé Vũ Quốc Linh, 3 tuổi, bị chính cha ruột tẩm xăng đốt
khiến bé bị bỏng toàn thân và thương tật đến 86%.
Một chuyện thật mà cứ ngỡ chỉ có trong phim ảnh hoặc
chuyện viễn tưởng.
“Hổ dữ không ăn thịt
con”, vậy
mà một người cha lại có thể nhẫn tâm thiêu sống con
mình và bỏ mặc con nhỏ kêu gào thảm thiết trong ngọn
lửa nóng bừng. Người cha đó không còn nhân tính, không
xứng đáng mang danh “người
cha”. Người
dưng nước lã cũng không nỡ hành xử với đồng loại
như vậy!
Đó
là một quang cảnh xã hội xem ra đang mất dần tính người
để cho thú tính lộng hành! Làm sao chúng ta có thể có
niềm tin nơi nhau khi mà xã hội đầy dãy sự lừa đảo,
lưu manh, gian ác đang len lỏi vào từng gia đình, từng
đoàn thể, và xã hội? Sống giữa xã hội hôm nay kẻ
khôn ngoan phải tỉnh thức đề phòng kẻo thiệt thân
mình, mà ân hận cả đời nếu quá tin người. Sống
trong xã hội hôm nay chúng ta chớ có quá tin người kẻo
thiệt vào thân. Hãy tỉnh thức để chúng ta không bị
người khác lợi dụng, hãm hại. Hãy tỉnh thức để
chính chúng ta đừng để cho thú tính nổi loạn khiến
chúng
ta không tự chủ bản thân, dẫn đến hành động đánh
mất tính người.
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức trước thái
độ sống của mình. Chúng ta phải trả lẽ trước mặt
Chúa về hành vi của chúng ta, về sự liên đới trách
nhiệm của chúng ta với tha nhân. Thiên Chúa như một ông
chủ đi phương xa trao cho chúng ta quản lý cuộc đời
nhưng không phải theo ý mình mà là theo ý Thiên Chúa.
Thiên Chúa còn trao ban cho chúng ta quản lý ngôi nhà vũ
trụ để làm sao cho mọi người trong ngôi nhà này đều
có quyền hưởng an bình thịnh vượng. Vì thế, chúng ta
không có quyền vì sự tư lợi và quyền lợi của mình
mà dùng quyền để chiếm đoạt tài sản của người
khác. Chúng ta không có quyền vì hạnh phúc bản thân mình
mà hành động thiếu công bằng bác ái với tha nhân.
Chúng ta càng không có quyền sống lỗi công bình, bác ái
chỉ vỉ thói tham lam giả hình của mình. Chúa sẽ đòi
lại công bình. Chúa sẽ đến để lập lại trật tự đã
bị đảo lộn bởi tội lỗi, để hàn gắn lại những
đổ vỡ do tội lỗi gây ra. Chúa bảo chúng ta đừng mê
ngủ trong đam mê lầm lạc, trong ảo ảnh của trần gian.
Cuộc sống này rồi cũng qua đi. Những của cải chúng ta
chiếm được bằng sự phi nhân thất đức rồi cũng “của
thiên trả địa”,
khi mà chúng ta nhắm mắt xuôi tay. Hãy tỉnh thức để
sống đúng với phẩm giá con người là “nhân
chi sơ tính bản thiện”, đừng
sống gian ác, đừng buông mình theo thói đời tội lỗi,
đừng thả trôi theo đam mê xác. Hãy tỉnh thức để sống
theo luân thường đạo lý, theo đường ngay chính của
chân, thiện, mỹ. Hãy tỉnh thức để chúng ta luôn hành
động như con cái sự sáng để nhờ đó, giờ Chúa đến
chúng ta tràn ngập hân hoan vì luôn trung thành sống cho
Chúa.
Nguyện
xin Chúa giúp chúng ta luôn tỉnh thức trong từng giờ từng
phút. Tỉnh thức để chúng ta sống
nghiêm túc trong lời nói, việc làm của mình luôn đi theo
lề luật của Chúa, hầu xứng đáng là người quản lý
trung thành và tận tuỵ của Chúa. Amen
Lm.Jos
Tạ Duy Tuyền
TỈNH
THỨC ĐỂ TỰ CỨU MÌNH.
Lm.
Inhaxiô Trần Ngà
Tai
nạn giao
thông ngày càng gia tăng khốc liệt, cướp đi sinh mạng
của trên chục ngàn người và gây ra thương tật, tai hoạ
cho hàng chục ngàn người khác mỗi năm tại Việt Nam.
Nguyên nhân chính gây ra tai nạn giao thông là người lái
xe không tỉnh táo. Phải lái
xe suốt đêm trường trên những con đường dài thăm thẳm
khiến người lái thiếp đi lúc nào không hay. Một số
khác mất tỉnh táo vì men rượu, nên không thể chủ động
và phản ứng kịp thời khi tình huống xấu bất chợt
xảy ra. Thế là tai hoạ và chết chóc chụp xuống trên
đầu nhiều người thật khủng khiếp.
Khi
tài xế ngủ gật, say rượu bia mà lái xe thì nguy cơ gây
nên cái chết cho mình và cho người liên hệ hầu như
chắc chắn. Chính vì sự thiếu tỉnh thức dễ đưa đến
những hậu quả nghiêm trọng khôn lường nên Chúa Giê-su
đã nhiều lần kêu gọi mọi người đừng mê muội đắm
đuối, nhưng hãy luôn luôn tỉnh thức.
Hãy
tỉnh thức như người tôi tớ chong đèn đợi chủ đi ăn
cưới mãi đến hai hoặc ba giờ sáng mới về (Luca 12,
35-48); hãy tỉnh thức như người chủ nhà canh phòng kẻ
trộm đột nhập giữa đêm khuya (Mt 24, 42-44); hãy tỉnh
thức như người quản lý được người chủ đi xa giao
trọng trách quán xuyến việc nhà mà không biết giờ nào
chủ trở lại kiểm tra công việc đã được giao phó (Mc
13, 33-37. Lc 12, 42- 46…
Trong
các trường hợp được nêu trên đây, ai tỉnh thức sẽ
nhận được phần thưởng lớn lao và ai mê ngủ sẽ phải
gánh lấy hậu quả tai hại.
***
Không
tỉnh thức sẽ gây ra nhiều tai họa.
Mỗi
người chúng ta là những người tài xế điều khiển
chiếc xe cuộc đời của mình, có trách nhiệm với vận
mệnh đời đời của mình cũng như những người liên
hệ.
-
Nếu những nhà lãnh đạo cao cấp của đất nước không
tỉnh thức, chắc chắn sẽ gây ra hậu quả khôn lường
cho đất nước, cho dân tộc và cho thế giới.
-
Nếu những nhà lãnh đạo tinh thần của các tôn giáo
không tỉnh thức thì cũng sẽ dẫn đưa hàng triệu tín
đồ của mình lao vào con đường lầm lạc.
-
Vị chủ chăn trong giáo xứ hay bậc phụ huynh trong các
gia đình cũng đều là những "tài xế" điều
khiển những chiếc xe Chúa trao cho mình quản lý, nếu
không tỉnh táo, không sáng suốt thì sẽ gây phương hại
cho mình cũng như cho nhiều người khác.
Không
để cho mình mất tỉnh táo.
Người
lái xe đường dài ban đêm không bao giờ dùng bia, rượu,
những chất gây ngủ hoặc bất kỳ loại thức ăn nước
uống nào làm cho đầu óc mất tỉnh táo.
Là
tài xế cầm lái chiếc xe đời mình, chúng ta quyết không
để cho men say của lạc thú, bóng tối của dục vọng,
những cơn lốc của đam mê… làm
mờ tối lương tri, làm thui chột con mắt linh hồn, làm
mê muội tâm trí, khiến chúng ta không còn tỉnh táo để
lèo lái đời mình theo đường lối Chúa Giê-su.
Cần
Lời Chúa để tỉnh thức.
Người
chạy xe đêm đường dài cần đến cà phê, thuốc lá,
nước tăng lực, khăn lạnh… để
làm cho đầu óc luôn tỉnh táo hầu tránh được tai nạn
giao thông, khỏi làm thiệt hại mạng sống mình cũng như
những người liên hệ; thì chúng ta, những người đang
lèo lái đời mình qua nhiều khúc quanh của cuộc sống,
xuyên qua bóng đêm cuộc đời, cũng luôn cần Lời Chúa
để lay tỉnh chúng ta khỏi ngủ mê.
-
Khi chúng ta chìm đắm trong lạc thú trần gian, Lời Chúa
sẽ kéo chúng ta ra khỏi vũng lầy mê đắm.
-
Khi chúng ta ngụp lặn trong đam mê tội lỗi, Lời Chúa
như tấm phao kỳ diệu cứu ta khỏi đắm chìm.
-
Khi chúng ta bị lôi kéo, đẩy xô bởi nhiều lớp sóng
tham lam, ích kỷ, hận thù… Lời Chúa sẽ giải cứu
chúng ta thoát nạn.
Nguyện
xin Chúa Thánh Thần đem Lời quyền năng của Chúa Giê-su
soi sáng và lay tỉnh chúng con khỏi mê muội, sai lầm.
Amen
Lm. Inhaxiô
Trần Ngà
ÐỢI
CHỜ TRONG HI VỌNG
Lm
Trần Bình Trọng
Hằng
năm, mỗi khi mùa Vọng đến, thường cho loài người cảm
giác mong mỏi, đợi chờ. Bốn tuần lễ mùa vọng tượng
trưng cho thời gian lâu dài mà dân Chúa trong Cựu ước
mong đợi Ðấng Cứu thế. Vì thế mà Thánh kinh Cựu ước
được gọi là câu chuyện đợi chờ.
Bài
trích sách ngôn sứ Isaia hôm nay ghi nhận tội lỗi của
dân Chúa: tội bất trung và quên lãng ơn Chúa. Do đó vị
ngôn sứ khẩn cầu Chúa thương xót mà ngự đến để
giải thoát dân chúng khỏi cảnh lầm than và đưa dẫn họ
về đường trung nghĩa: Vì tình
thương đối với tôi tớ, là các chi tộc thuộc gia
nghiệp của Ngài, xin Ngài mau trở lại (Is 63:17).
Bằng lời cầu khẩn cho dân chúng, ngôn sứ Isaia khơi dậy
nơi họ niềm hi vọng. Và dân chúng cũng nuôi dưỡng đời
sống thiêng liêng của họ bằng niềm hi vọng đó. Trong
khi họ mong đợi Chúa đến, họ cũng được nhắc nhở
rằng Chúa cũng trông đợi họ bỏ đường tội lỗi để
trở về với Chúa. Qua những bức thư gửi tín hữu
Corintô, thánh Phaolô cho thấy giáo dân Corintô đang trải
qua cơn khủng hoảng trong cộng đoàn. Cộng đoàn tín hữu
Corintô thời đó bị phân tán bởi phe nhóm và sống trong
cảnh vô trật tự sau khi thánh Phaolô rời cộng đoàn đi
truyền giáo nơi khác. Vì thế thánh nhân khuyên họ sống
trung thành cho đến cùng và đặt niềm hi vọng đợi chờ
ngày Chúa đến lần thứ hai (1Cr 1:8). Còn giáo dân La mã
thời bấy giờ thì đang trải qua cuộc bắt đạo. Thánh
sử Marcô bảo họ phải tỉnh thức.
Phải
chăng người tín hữu đời nay cũng đang gặp cảnh khó
khăn thử thách về đời sống vật chất, tinh thần và
thiêng liêng? Phải chăng có những người cảm thấy ưu
tư khi thấy những giá trị luân thường đạo lí đã bị
đảo lộn? Có những người cảm thấy mất mát khi thấy
gia đình đổ vỡ, những liên hệ giữa ông bà, cha mẹ,
vợ chồng, con cái, cháu chắt đã trở nên lỏng lẻo, xa
cách, nếu không nói là đã bị cắt đứt? Còn những
ngưòi khác có thể cảm thấy lo âu khi thấy việc thực
hành đức tin của con cháu đã trở nên bê trễ ?
Riêng
đối với khối người di cư ra ngoại quốc, có những
người có thể cảm thấy nhớ cảnh thân mật duới mái
gia đình và cảnh quen thuộc của khu xóm, làng mạc, phố
chợ khi xưa? Có những người cảm thấy luyến tiếc khi
thấy con cháu không còn nhớ đến tổ tiên, họ hàng và
không còn biết nói tiếng mẹ? Những người khác cảm
thấy thua thiệt khi thấy khả năng ngôn ngữ của mình bị
giới hạn? Có những người cảm thấy tủi hổ khi thấy
mình già cả, bị con cháu cho qua mặt, không còn được
coi là thích hợp và hữu dụng?
Thêm
vào đó, người ta còn có thể gặp đau khổ, bệnh tật
về thể xác hay tinh thần khiến nên đặt những câu hỏi
tại sao. Tại sao Chúa gửi bệnh tật, đau khổ đến với
ta? Tại sao Chúa gửi thánh giá, tai hoạ đến cho gia đình
ta? Bệnh tật và sự chết là nhiệm mầu. Ta không hiểu
được tại sao bệnh tật và sự chết đến với mỗi cá
nhân vào thời điểm này?
Ðứng
trước những cảnh khó khăn trắc trở, ngôn sứ Isaia
nhắc nhở cho dân Do thái đặt niềm hi vọng vào Ðấng
Cứu thế sẽ đến. Thánh Phaolô khuyên giáo dân Corintô
phải trung thành đến cùng. Còn thánh sử Mác-cô nhắc đi
nhắc lại cho giáo dân La mã đến bốn lần phải canh
thức đợi chờ chủ đến (Mc 13:33, 35, 36, 37) vào lúc
chập tối, lúc nửa đêm, lúc gà gáy, hay lúc tảng sáng.
Tỉnh thức hay canh thức không phải là trạng thái tĩnh,
ngồi chờ cách thụ động, nhưng là tư thế sẵn sàng
chờ việc kế tiếp. Như vậy theo lời ngôn sứ Isaia, lời
thánh Phaolô và lời thánh sử Mác-cô, ta phải cố gắng
vươn lên để vượt thắng trở ngại, vượt lên trên
hoàn cảnh thay vì để cho hoàn cảnh và trở ngại đè
bẹp.
Mỗi
người phải đặt cho mình một mối hi vọng nào đó: hi
vọng con cái thành đạt, hi vọng có việc làm, hi vọng
đời sống kinh tế gia đình sẽ được cải tiến, hi
vọng đời sống đạo hạnh được phát triển, hi vọng
mối liên hệ gia đình sẽ được phát triển, hi vọng
ngày mai trời lại sáng.
Còn hi vọng là còn cầu nguyện. Khi tuyệt vọng, người
ta sẽ thôi cầu nguyện. Ðồi với người Do thái, thì
Giavê là niềm hi vọng của họ. Ðộng lực khiến họ
đặt hi vọng vào Ðức Giavê là những việc lạ lùng
Người đã làm cho họ trong quá khứ. Ðối với người
Kitô giáo, thì Chúa Cứu thế phải là nguồn hi vọng và
là lẽ sống của mỗi người.
Mùa Vọng mà Giáo hội
bắt đầu hôm nay là mùa hi vọng. Giáo hội dùng phụng
vụ lời Chúa để khơi dậy trong ta lòng mong mỏi đợi
chờ Chúa đến. Việc Chúa đến lần thứ nhất trong lịch
sử loài người đã được thực hiện khi Chúa Cứu thế
sinh tại Bêlem. Việc Chúa đến lần thứ hai cũng đã
được thực hiện và còn tiếp tục được thực hiện
khi Chúa đến bằng ơn thánh trong mỗi bí tích ta lãnh
nhận, trong lời cầu nguyện và việc hi sinh bác ái ta
làm. Việc Chúa đến lần thứ ba sẽ xẩy ra khi Chúa sai
thiên thần đến gọi ta ra khỏi đời này. Việc Chúa đến
lần bốn và là lần sau hết khi Chúa đến vào ngày sau
hết để phán xét kẻ
sống và kẻ chết.
Nếu ta tỉnh thức đợi chờ, thì Chúa đến vào giai đoạn
nào đi nữa trong ba giai đoạn cuối, thì việc đợi chờ
của ta sẽ là đợi chờ trong hi vọng. Còn nếu không
tỉnh thức, thì việc đợi chờ sẽ trở thành đợi chờ
trong lo âu, sợ hãi.
Lời cầu nguyện: xin
cho được biết đợi chờ trong hi vọng:
Lạy Chúa, Chúa
là nguồn hi vọng của người tín hữu.
Xin dạy con giữ
vững niềm hi vọng vào việc Chúa đến,
để giải thoát
con khỏi cảnh lầm than, sầu khổ và tội lỗi.
Xin cho con biết
tỉnh thức đợi chờ trong hi vọng.
Xin đừng để
con bao giờ ngã lòng trông cậy Chúa.
Và xin Chúa là
niềm hi vọng và là lẽ sống của đời con. Amen.
Lm Trần
Bình Trọng
PHẢI
TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG
JKN
Câu hỏi gợi
ý:
1.
Nếu biết trong tuần tới kẻ trộm sẽ đến nhà bạn,
không biết vào lúc nào, ngày hay đêm, bạn có làm gì
khác lạ hơn bình thường không? Tại sao?
2.
Tỉnh thức nghĩa là là gì? Cho một vài thí dụ
khác nhau về tỉnh thức.
3.
Để tỉnh thức theo tinh thần bài Tin Mừng hôm nay, một
cách cụ thể thì phải làm những gì?
Suy tư gợi
ý:
1.
Nếu tôi biết tuần này kẻ trộm sẽ đến nhà tôi, thì
...
Chúng
ta thử xét một cách thật nghiêm túc xem: phản ứng, tư
tưởng và thái độ của ta sẽ thế nào khi được báo
tin chắc chắn một bọn trộm cướp đã dự định đến
“thăm” nhà ta tuần này. Được tin ấy, thử hỏi
ban đêm ta còn ngủ yên như mọi khi không? Nếu ta đoán
kẻ trộm cũng có thể đến cả vào ban ngày nữa, thì ta
có đề phòng cả ban ngày không? Ta có dám bỏ nhà đi đâu
xa những ngày này, và giao phó nhà cửa cho đám con cái
còn bé nhỏ chưa kinh nghiệm không? - Nếu đoán biết kẻ
trộm sẽ đến, chắc chắn ta sẽ gia tăng đề phòng,
không để cho chúng lấy đi của ta bất kỳ đồ vật gì.
Muốn đề phòng hữu hiệu, ta phải canh thức liên tục,
không ngừng nghỉ. Ngừng đề phòng lúc nào là kẻ trộm
có thể đến lúc ấy, nhất là vào những lúc chúng biết
ta mệt mỏi, lơ là. Nếu đề phòng liên tục, chắc chắn
kẻ trộm sẽ thất bại.
Chỉ
vì sợ mất của cải vật chất chóng qua mà ta lo canh
phòng như vậy, lẽ nào mạng sống tâm linh của ta, của
cải tâm linh của ta là cái quí hơn hàng trăm ngàn lần,
ta lại không lo lắng canh giữ?
2.
Cách sống hiện tại quyết định số phận vĩnh cửu
Số
phận vĩnh cửu của ta tùy thuộc cách sống hiện tại
của ta. Cuộc sống hiện tại trong thời gian là mầm cho
cuộc sống vĩnh cửu mai sau. Mầm tốt sẽ trở thành cây
tốt, mầm xấu sẽ trở thành cây xấu. Cuộc sống vĩnh
cửu đã bắt đầu ngay trong cuộc sống hiện tại, và
định hình vĩnh viễn ngay khi ta chấm dứt cuộc sống
này, nghĩa là ngay khi ta chết. Nhưng ta chết lúc nào?
Không ai biết được! Những người chết trong hai tòa nhà
cao tầng ở New York ngày 11-9-2001, hay trong tòa nhà 6 tầng
các Trung Tâm Thương Mại tại Sàigòn ngày 29-10-2002 không
ai ngờ được trước khi vào đó rằng hôm ấy là ngày
tận số cuộc đời mình. Không ngờ được vì thấy rằng
còn gì bảo đảm an toàn hơn khi ở trong những tòa nhà
kiên cố ấy? Thế mới biết tai họa hay cái chết có thể
đến bất kỳ lúc nào, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ở
bất kỳ nơi nào. Đối với cái chết, chẳng lúc nào,
chẳng nơi nào, chẳng tình trạng sức khỏe nào là an
toàn cả! Thật đúng như thánh Phao-lô nói: “Khi
người ta nói: "Bình an biết bao, yên ổn biết bao!"
thì lúc ấy tai họa sẽ thình lình ập xuống”
(1Tx 5,3). Cái chết đến quả thật như kẻ trộm! không
thể biết trước hay đoán trước được lúc nào, cách
nào, và thế nào! Tuy nhiên, chết lúc nào, cách nào không
phải là chuyện quan trọng. Vấn đề hết sức quan trọng
chính là: số phận đời sau của mình thế nào?
Số
phận của chúng ta đời sau chính là kết quả của cách
sống đời này. Nếu đời này chúng ta sống vị tha, yêu
thương mọi người đúng theo bản chất của mình là
“hình ảnh của Thiên Chúa” cũng
là “con cái Thiên Chúa”,
thì đời sau chúng ta sẽ được sống trong một môi
trường đầy yêu thương, được gần gũi với chính
Thiên Chúa của Tình Thương. Trái lại, nếu đời này ta
sống ích kỷ, ít tình thương, không tình nghĩa, thường
lãnh đạm, nhạt nhẽo, ganh ghét, hận thù… với tha
nhân, thì đời sau chúng ta sẽ phải sống trong một môi
trường không có tình thương, đầy hận thù và xa cách
Thiên Chúa. Điều đó xảy ra không khác gì một quy luật,
luật nhân quả: “Cây tốt thì
sinh quả tốt, cây xấu thì sinh quả xấu”
(Mt 7,17). Tương tự như một người luôn yêu thương và
vui vẻ với mọi người, dễ dàng hy sinh, sẵn sàng chịu
thiệt thòi cho người khác, thì tự nhiên người ấy tạo
ra chung quanh mình một bầu khí vui tươi, thoải mái, yêu
thương, và những ai ở gần người ấy đều tự nhiên
cảm thấy hạnh phúc và quí mến người ấy. Trái lại,
một người ích kỷ chỉ nghĩ tới mình, chẳng biết yêu
thương hay hy sinh cho ai, chỉ mong người khác hy sinh, chịu
thiệt cho mình, tự nhiên người ấy sẽ tạo ra chung
quanh mình một bầu khí ảm đạm, căng thẳng, buồn tẻ,
và chẳng mấy ai cảm thấy hứng thú gì khi ở với người
ấy.
3.
Ngày của Chúa
Đối
với mỗi cá nhân, Ngày của Chúa - hay ngày Chúa đến -
chính là ngày ta chấm dứt cuộc đời trần thế để đến
trình diện trước mặt Chúa hầu được quyết định về
số phận vĩnh cửu của mình. Đối với toàn thế giới,
Ngày của Chúa chính là ngày tận thế, ngày mà tất cả
mọi người đã từng sống trên trần gian đều phải
trình diện trước mặt Chúa. Ngài sẽ phán xét Giáo Hội
cũng như tất cả mọi thể chế trần gian, mọi tôn giáo,
mọi chủ nghĩa, mọi ý thức hệ, mọi nền văn hóa, mọi
chế độ, mọi quốc gia, mọi tầng lớp, mọi giai cấp,
mọi tập thể... Lúc đó mọi dân mọi nước, mọi tôn
giáo, mọi nền văn hóa sẽ biết rõ ràng và dứt khoát
đâu là đúng đâu là sai. Lúc đó, tất cả mọi bí mật
trên thế giới trong tất cả mọi lãnh vực đều được
tỏ lộ, phanh phui cho tất cả mọi người thấy, không
một che dấu nào mà không bị hiển lộ... Trước mọi sự
được tỏ bày, ai nấy đều tự mình biết mình là công
chính hay tội lỗi, và công chính hay tội lỗi ở mức độ
nào. Mọi người sẽ tâm phục khẩu phục khi thấy số
phận của mình, của mọi người và từng người được
ấn định một cách hết sức công bằng, hợp lý và
quang minh.
Ngày
ấy sẽ là ngày vui mừng, vinh quang cho những người thật
sự công chính, vì họ sẽ được giải oan, được mọi
người nhìn nhận sự trong sạch, ngay thẳng, và tất cả
những gì tốt đẹp của mình, đồng thời được hưởng
hạnh phúc vĩnh cửu. Nhưng ngày ấy sẽ là ngày u buồn,
nhục nhã, xấu hổ cho những người giả công chính, giả
đạo đức, những kẻ gian ác, vì mọi giả dối, xấu
xa, gian ác của họ, dù được giấu diếm kỹ càng đến
đâu cũng đều bị lột trần, phanh phui trước mọi
người, và số phận của họ sẽ là đau khổ muôn đời.
4.
Thái độ tỉnh thức và sẵn sàng
Ngày
của Chúa đến như kẻ trộm, không ai biết trước được,
và là ngày qui định dứt khoát số phận đời đời của
ta. Vì thế, thái độ khôn ngoan nhất của ta là luôn luôn
tỉnh thức, lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng, để
ngày ấy dù có bất ngờ tới đâu, cũng là ngày đem lại
vinh quang và hạnh phúc vĩnh cửu cho ta. Như vậy, thái độ
tỉnh thức là thái độ nào?
Tỉnh
thức trái với ngủ quên, trái với tình trạng mê mải,
bị thu hút bởi một sự việc gì, khiến ta quên mất
điều ta phải nhớ, phải canh chừng. Một minh họa cụ
thể: Nhiều khi người nhà tôi bận việc, yêu cầu tôi
canh chừng ấm nước sôi. Tôi nhận lời với tất cả ý
thức. Nhưng chờ lâu quá, để tiết kiệm thì giờ, tôi
lại tiếp tục viết bài. Tới lúc chợt nhớ tới ấm
nước thì đã quá muộn, ấm đã cạn sạch nước. Chậm
một chút nữa là ấm sẽ bị cháy! Công việc đã thu hút
tôi đến mức làm tôi quên canh chừng!
Tỉnh
thức theo nghĩa của bài Tin Mừng hôm nay là luôn luôn ý
thức được mục đích cuộc đời mình là sống xứng
với phẩm giá cao cả của mình là hình ảnh và là con
cái Thiên Chúa, nhờ đó đạt hạnh phúc vĩnh cửu. Điều
đó đòi hỏi tôi phải sống phù hợp với tinh thần Tin
Mừng là tinh thần yêu thương, cụ thể nhất là yêu
thương những người gần mình nhất. Điều tôi cần quan
tâm không chỉ là tránh gây nên những bất lợi cho tha
nhân, mà còn là làm những gì họ cần tôi làm cho họ.
Trong đoạn Tin Mừng về ngày phán xét cuối cùng (Mt
25,31-46), ta thấy Thiên Chúa đặc biệt phán xét về những
thiếu sót, những điều mà ta không làm cho tha nhân khi họ
cần ta làm. Ta thường tưởng rằng mình không làm điều
gì bất lợi cho tha nhân thì có nghĩa là mình vô tội,
mình công chính. Nhưng thực ra khi mình không làm những
việc mình phải làm hoặc có thể làm cho tha nhân, thì
mình đã trở thành kẻ có tội và đáng bị kết án rồi.
Cụ thể như khi đứng trước một bất công, giả như
tôi lên tiếng thì bất công ấy đã không xảy ra, hoặc
sự công bằng đã được trả lại cho người bị bất
công, nhưng tôi đã không lên tiếng chỉ vì một sợ hãi
mơ hồ nào đó. Điều đó chứng tỏ rằng tôi không có
đủ tình thương. Chính những tội về thiếu sót ấy làm
tôi không xứng đáng với hạnh phúc vĩnh cửu.
Chúng
ta có thể trở nên “mê
ngủ”, mất tỉnh thức
khi ta bị thu hút bởi danh, lợi, quyền, thú vui trần tục.
Nhiều người mê mải tìm kiếm tiền bạc, quyền lực...
đến nỗi chẳng những quên đi bổn phận mình phải làm
cho tha nhân (đói cho ăn, khát cho uống, lên tiếng trước
bất công...), mà còn sẵn sàng làm những điều bất lợi
cho tha nhân nữa (vu khống, gây bất công, thù oán, giết
người...) Bất kỳ điều gì có thể làm chúng ta say mê
trong cuộc đời, thậm chí là những điều tốt (công
việc, chuyện làm ăn, sở thích...), cũng có thể làm ta
mất tỉnh thức. Ngay cả việc thờ phượng Chúa (dâng
lễ, đọc kinh, cầu nguyện...) cũng có thể ru ngủ ta,
làm ta quên cả bổn phận mình phải làm cho tha nhân. Thờ
phượng Chúa kiểu này chắc chắn không phải là kiểu
đẹp lòng Thiên Chúa, Ngài rất nhờm tởm kiểu thờ
phượng này (x. Is 1,11-19). Đáng lẽ việc thờ phượng
Thiên Chúa đích thực phải giúp ta ý thức đến bổn
phận của ta đối với tha nhân một cách hữu hiệu. Vậy,
một cách cụ thể, tỉnh thức chính là luôn luôn ý thức,
quan tâm làm những việc mình phải làm hoặc có thể làm
cho tha nhân.
Cầu
nguyện
Lạy
Cha, thì ra có rất nhiều điều có thể làm con mê ngủ,
không tỉnh thức. Điều làm con rất ngạc nhiên là ngay
cả những đam mê tốt lành như đam mê đi lễ, đam mê
cầu nguyện, đam mê làm tông đồ, đam mê làm ăn... có
thể làm con quên đi bổn phận mà con phải làm đối với
những người chung quanh con: cha mẹ, anh chị em, vợ con,
bạn bè, hàng xóm... Con có bổn phận rất quan trọng là
phải làm cho họ nên tốt lành và được hạnh phúc. Xin
Cha đừng để những đam mê tốt lành ấy làm con mất
tỉnh thức.
JKN
NGÀY
TẬN
THẾ 21/12/2012?
Anh
em phải coi chừng, phải tỉnh thức,
vì
anh em không biết khi nào thời ấy đến. (Mc 13, 33-37)
Bước
vào Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng, Chúa Giêsu nhắc nhở
chúng ta ngày tận thế, cũng như ngày tận cùng cuộc đời
mong manh của mỗi người. Ngài kêu gọi phải luôn cảnh
giác coi chừng, luôn sẵn sàng canh thức, cũng như luôn
chuẩn bị sẫn sàng đón nhận ngày ấy.
Trong
suốt năm nay 2011, thiên hạ cũng biết bao lần kháo nhau
về ngày tận thế sắp gần kề. Ngay từ năm 2009, đạo
diễn Roland Emmerich đã thực hiện cuốn phim”Nostradamus:
2012”,
mô
phỏng những lời đồn đoán lâu nay về ngày định mệnh
21/12/2012, khi cả thế giới bị nhấn chìm bởi sóng thần,
núi lửa phun trào, động đất dữ dội và mưa thiên
thạch.
Dựa
trên lịch của người Maya, một dân tộc đã từng làm
nên một nền văn minh rực rỡ ở Trung Mỹ thời cổ đại,
thì ngày 21/12/2012 sẽ là ngày kết thúc chu trình lịch
thứ 13, kỷ thứ IV - đó là ngày tận thế để sau đó
thế giới sẽ mở ra một chương mới.
Thế
nhưng
những nhà nghiên cứu nền văn hoá cổ của Mehicô – con
cháu của dân tộc Maya - tại trường Đại học quốc
gia Mexico lại hoàn toàn phủ nhận những lời đồn
bi quan vô căn cứ này. Đại diện của trường Đại
học Carmen Valdes, sau khi phân tích một cách toàn diện các
văn bản chữ tượng hình mà nền văn minh cổ để lại,
đã khẳng định: "Trong những di cảo mà dân tộc
Maya để lại, không có lời nào tiên đoán về ngày tận
thế vào năm 2012”
Vào
hồi đầu tháng 8/2011, hạn hán đã khiến cho hồ OC
Fisher ở công viên quốc gia San Angelo, bang Texas (Mỹ) gần
như cạn nước. Trên mặt nước tù đọng còn lại chứa
đầy cá chết và nước chuyển sang màu đỏ.
Những
bức ảnh về hồ nước bỗng chuyển sang màu đỏ, đã
được lan truyền nhanh chóng trên các diễn đàn về thủy
sản trên mạng, và nhận định của Paul
Begley,
một nhà truyền giáo tại Indiiana đã khiến nhiều người
hoang mang. Trong đoạn clip phát trên Youtube, nhà truyền
giáo này cho rằng hiện tượng kỳ lạ trên có thể là
dấu hiệu của ngày tận thế được nhắc tới trong sách
Khải Huyền.
Tại
Việt Nam, vào thượng tuần tháng 6, 2011, nhiều vùng nông
thôn các tỉnh ĐBSCL, nhiều nhất là Vĩnh Long, Trà Vinh,
Tiền Giang, bỗng rộ lên tin đồn “ngày tận thế ở
ĐBSCL”.
Theo
đó, vào năm 2012, một cơn “đại hồng thủy” sẽ nhấn
chìm các vùng đất thấp trên thế giới, trong đó có
ĐBSCL. Không chỉ đồn, những người nhẹ dạ cả tin còn
phát tán tờ rơi, gây hoang mang nhiều vùng nông thôn.
Dư
luận đồn rằng, có một nhà “tiên tri” đã đoán ngày
tận thế ở ĐBSCL nhằm ngày 21.12.2012. Khi ấy, cùng chịu
chung số phận với các vùng đất thấp trên địa cầu,
ĐBSCL sẽ bị cơn đại hồng thủy “địa cầu Mặt
trời” nhấn chìm, cùng lúc trận đại chiến thế giới
lần thứ ba sẽ xảy ra.(1)…
Nếu
xét theo mặt tích cực, thì những điều đó đều là
những dấu chỉ thời đại đánh thức chúng ta hồi tâm
phản tỉnh, chứ không phải hoang mang lo sợ, nhắm mắt
nghe theo những
tiên tri giả, như Chúa Giêsu đã cảnh báo.
Thật
vậy, sẽ có những ki tô giả và ngôn sứ giả xuất hiện
làm những dấu lạ và những việc phi thường, để lừa
gạt những người đã được tuyển chọn, nếu có thể.
(Mc
13, 22).
Còn
về ngày hay giờ đó (tận thế), thì không ai biết được,
ngay các thiên sứ trên trời, hay người Con cũng không,
chỉ
có Chúa Cha biết mà thôi.
(Mc 13, 32)
Như
thề ngày tận thế vừa bí mật tuyệt đôi, vừa bất
ngờ vô cùng, chẳng ai biết được, cũng như cái chết
của mỗi người. Vì thế
Chúa Giêsu mới kêu gọi chúng ta tỉnh thức, đừng dửng
dưng ỷ lại rằng đời còn dài, cứ lo lắng vun quén vật
chất, địa vị, hưởng lạc, mà quên đi tu thân tích đức
cho cuộc sống đời sau. Cần tỉnh táo nhận biết, có
thể bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể được Chúa
gọi về. Đó có thể chưa phải là ngày tận thế, mà là
ngày tận mạng của chúng ta.
Do
đó Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận mới
nhấn mạnh sống phút giây hiện tại ra sao cho mỹ mãn,
tràn trề hy vọng, hữu ích cho phần rổi, tựa như là
sắp sửa theo tiếng Chúa gọi về:
Mỗi
khoảnh khắc của cuộc sống chúng ta hãy là:
khoảnh
khắc đầu tiên
khoảnh
khắc cuối cùng
khoảnh
khắc duy nhất.
(2)
Luôn
coi chừng,
đừng để cho cỏ
lùng lấn
át hết hạt giống Lời Chúa, đừng để của phù vân
lấn át, che khuất kho báu vĩnh cửu, đừng để những lo
toan vật chất lẫn tinh thần lấn át lo lắng phần rỗi
linh hồn. Cũng như chẳng phải cứ theo đạo là đủ, mà
cần sống đạo, thực thi Lời Chúa, áp dụng cụ thể
vào cuộc sống thường nhật, để luôn nhìn thấy Chúa
trong từng người nhỏ mọn, khốn khó, đói khát, rách
rưới, bệnh tật, cơ nhỡ, tù đày…
Luôn
canh thức,
đón chờ Chúa gọi bất cứ lúc nào, thì không thể bỏ
bê mối giao hảo mật thiết với Chúa, qua bí tích Hòa
Giải. Cũng như không thể sao nhãng của ăn đi đường
quan trọng và cần thiết, phép Thánh Thể nhiệm mầu.
Lạy
Chúa, chúng con chẳng biết khi nào được Chúa gọi về.
Xin giúp chúng con luôn biết coi chừng, tránh xa những cám
dỗ, cũng như luôn canh thức dọn mình, để có thể sẵn
sàng xứng đáng đón rước Chúa. Amen.
AM.
Trần Bình An
(2)
ĐHY Phanxicô Xaviê
Nguyễn Văn Thuận, Chứng Nhân Hy Vọng
Tuần
Tĩnh Tâm đầu Mùa Chay Năm Thánh 2000
ĐỪNG
VÔ CẢM
Phó
tế Thomas Nguyễn Văn Hiệp
Hôm
nay phụng vụ Giáo Hội bước vào một niên kì mới,
được bắt đầu với chúa nhật I mùa vọng. Chúng
ta cùng tìm hiểu ý nghĩa của danh từ “mùa vọng”.
“Mùa vọng”
gọi là danh từ thuần Hán cũng được mà gọi là
danh từ thuần Việt (Nôm) cũng chẳng sai. Bởi chữ
“mùa” () vừa là âm Hán cổ (âm Hán Việt là
“vụ”), cũng vừa là âm Nôm (mượn lại âm Hán
cổ); còn chữ “vọng” (望)
là chữ thuần Hán, có nghĩa là: hướng
về, trông ngóng, chờ đợi, mong mỏi … .
“Mùa
vọng” được dịch từ tiếng Latinh là Adventus,
có nghĩa là: đến,
hay hiện diện.
Theo truyền thống Giáo Hội, Mùa vọng có bốn ý nghĩa
sau:
1/
Mùa
Vọng mời gọi nhớ lại thời gian dân Do Thái mong đợi
Đấng Messia (Chúa Kitô) đến để giải phóng dân Israel
khỏi ách tội lỗi. Ngài "đã đến" lần thứ
nhất cách đây hơn 2000 năm. Ngài đã giải phóng họ khỏi
ách tội lỗi bằng giáo lý và cái chết của Ngài.
2/
Mùa Vọng còn có ý nghĩa chuẩn bị đón Chúa Kitô"sẽ
đến"lần thứ hai vào ngày tận thế. Không ai biết
được ngày giờ nào.
3/Ngày
nay, Mùa Vọng để dọn lòng mừng kỉ niệm lễ Chúa
Giáng sinh vào ngày 25.12
4/
Mỗi người cần "tỉnh thức, sẵn sàng" đón
Chúa đến vào ngày tận thế đời mình (giờ chết), để
Chúa đưa ta về Nước Chúa muôn đời.
Cả
ba bài đọc phụng vụ chúa nhật hôm nay mời gọi mỗi
người chúng ta hãy sống tỉnh thức, đừng
vô cảm
Bài
đọc 1, tiên tri Isaia nói lên thực trạng của dân
chúng: “Tất
cả chúng con đã trở nên như người nhiễm uế, mọi
việc lành của chúng con khác nào chiếc áo dơ. Tất cả
chúng con héo tàn như lá úa, và tội ác chúng con đã
phạm, tựa cơn gió, cuốn chúng con đi.”
Bài
đọc 2, trong thư 1Cr, thánh Phao lô xác tín: “Thiên
Chúa là Đấng trung thành, Người đã kêu gọi anh em đến
hiệp thông với Con của Người là Đức Giê-su Ki-tô,
Chúa chúng ta”.
Bài
Tin mừng, Chúa Giêsu gởi đến mỗi người chúng ta
một thông điệp: “Hãy
canh thức!”. Canh
thức như người đầy tớ chu toàn bổn phận và
chờ đợi chủ trở về.
Quả
thật thời gian gần đây các trang mạng đều đề
cập đến một căn bệnh của thời đại, đó là
bệnh
vô cảm. Trung
tuần tháng 10 truyền thông Trung Quốc lên án sự vô
cảm của 18 con người dửng dưng trước sự quằn
quại trên vũng máu của bé Yueyue bị 2 chiếc xe tải cán
qua. Vào ngày 3.11, chàng thanh niên có nick name là “kẹo
mút chơi bời” đã khoe “chiến tích” tông xe làm
chết người của mình với những từ ngữ đùa cợt
phản cảm mang “máu lạnh” trên facebook,
đã làm dấy lên làn sóng giận dữ kết án của
dân cư mạng. Và mới đây, hôm 23.11, dân cư mạng lại
xôn xao bàn tán về câu chuyện mang màu sắc liêu trai
“cô gái lái xe buýt bị hãm hiếp” trước sự
bàng quan của hầu hết những người khách trên xe,
duy chỉ có một người lên tiếng chống đối hành
vi của ba con yêu xanh…
Trong
bài viết “Giới
Trẻ Trước Căn Bệnh Vô Cảm”
của Tu Sĩ Lôrensô Vũ Văn Trình MF. đăng trên
gpphanthiet.com có nêu ra nhiều nguyên nhân của căn bệnh
vô cảm này. Tuy nhiên, dưới ánh sáng của Lời Chúa
hôm nay cho chúng ta thấy nguyên nhân chính của căn
bệnh vô cảm là do thiếu nền tảng đức tin vào
Thiên Chúa Tình Yêu.
Vì
không tin vào Thiên Chúa Tình Yêu và sống theo thánh
ý Ngài mà con người, gia đình, trường học, xã
hội chỉ chạy theo tiêu chuẩn hoàn toàn nhân loại:
theo số lượng, thành tích, giàu sang, tiền của, địa
vị, sự thụ hưởng, … mà quên đi bổn phận cao
cả của chúng ta là sống yêu thương đến hiến mạng
như Chúa Giêsu. Thời Chúa Giêsu dân chúng cũng vô cảm
trước sự thật, chân lý là chính Chúa, đã kết án Ngài
bởi sống theo quan điểm và ý thích của họ.
Là
người Kitô hữu, nếu chúng ta cứ để những lắng lo
nhất thời của cuộc sống chi phối chúng ta, dần dần
trái tim yêu thương theo giáo lý của Chúa Giêsu nơi chúng
ta ra chai đá, chúng ta không còn nhạy cảm trước nỗi
đau của tha nhân, chúng ta cũng nhiễm căn bệnh của xã
hội, căn bệnh vô cảm. chúng ta không còn khả năng thốt
lên như tiên tri Isaia trong bài đọc 1: “Lạy
ĐỨC CHÚA, tại sao Ngài lại để chúng con lạc xa đường
lối Ngài ? Tại sao Ngài làm cho lòng chúng con ra chai đá,
chẳng còn biết kính sợ Ngài ?”
Nhân
đức là thói quen tốt chúng ta luyện tập được. Người
ta bảo nửa cuộc đời sau của con người thường sống
theo thói quen của nửa cuộc đời trước chúng ta có
được. Nếu chúng ta chưa có thói quen yêu thương, chưa
có nhân đức quan tâm đến hạnh phúc của tha nhân thì
chúng ta đang mắc căn bệnh vô cảm.
Tin mừng hôm nay chúa Giêsu mời gọi:
Hãy
canh thức !
Canh thức chu toàn bổn phận sống yêu thương như Chúa.
Để canh thức trước hết chúng ta phải tỉnh thức hướng
về Thiên Chúa.
Thật
trùng hợp, trong ngày thứ năm tuần thứ tư của tháng 11
năm nay là ngày 24.11, kính trọng thể Các Thánh Tử Đạo
Việt Nam và cũng là ngày nước Mỹ mừng Thanksgiving Day
(ngày Tạ Ơn). Lễ kính trọng thể Các Thánh Tử Đạo
Việt Nam, Giáo Hội mời gọi mọi kitô hữu, cách riêng
kitô hữu Việt Nam noi gương các bậc cha anh hướng lên
Thiên Chúa sống chứng tá Tin Mừng tình yêu. Còn lễ
Thanksgiving Day như một nhắc nhở mọi công dân Nước Mỹ
hướng về thiên Chúa để Tạ Ơn và sống theo ý Ngài.
Có lẽ ai cũng biết, trên tất cả những tờ đôla Mỹ,
từ 1 đôla cho tới 100 đôla, mọi người đều thấy dòng
chữ IN GOD WE TRUST (Chúng tôi tin vào Thiên Chúa). Phải
chăng đó cũng là lời nhắc bảo con người hướng lên
Thiên Chúa Tình Yêu khi chúng ta dùng những phương tiện
trần thế để chu toàn bổn phận của mình mỗi ngày
theo thánh ý Thiên Chúa.
Vô
cảm với Thiên Chúa, với ơn của Ngài là nguyên nhân dẫn
đến vô cảm với chân lý, với sự thật, với nỗi đau
của tha nhân.
Thật
không thừa khi chúng ta nghe lại lời phát biểu của Tổng
Thống Mỹ Abraham Lincoln trong Tuyên Ngôn Lễ Tạ Ơn
Tại Washington, DC Ngày 3/10/1863: "Năm
sắp hết, được nhiều ơn lành với đồng ruộng nhiều
hoa trái và trời quang đãng. Chúng ta vẫn luôn được
hưởng quà tặng, thế mà ta có xu hướng quên đi nguồn
gốc ta đến đây. Được thêm nhiều cái khác quá phi
thường nữa, thâm nhập tràn lan đất nước mà
trái tim còn mềm yếu trở nên vô cảm trước mặt Thiên
Chúa Toàn năng Quan phòng An bài”
Ước
mong Lời Chúa hôm nay soi dẫn mỗi người chúng ta tỉnh
thức để hoán cải và sửa đổi cuộc đời mình theo
gương Chúa Giêsu sống yêu thương phục vụ đến cùng,
hầu có thể chu toàn bổn phận người con, người tôi tớ
của Thiên Chúa trong suốt năm phụng vụ mới. Đừng chạy
theo những giá trị trần thế mà vô cảm trước
cái xấu đang hoành hành, trước sự thật và công lý
đang bị che đậy, tình yêu bị lạm dụng
Phó tế
Thomas Nguyễn Văn Hiệp
TỈNH
THỨC
Chúa
Nhật I MV – B – (Mc 13, 33 – 37)
Thiên
Chúa nhân từ đến thăm ta,
không
chiêng không trống chẳng phèng la.
Âm
thầm, khiêm
tốn, như hành khất,
lặng
lẽ, đơn sơ, cách chủ nhà.
Tỉnh
thức, định phân, hầu diện kiến,
Ngủ
mê, bạc nhược, chẳng nhìn ra.
Quên
mình phục vụ tha nhân tính,
dung
mạo Tình Yêu tỏa sáng lòa.
24/11/2011
Hạt
Nắng
TỈNH
THỨC
Chúa Nhật
I MV – B – (Mc 13, 33, 37)
Trong
bóng đêm, con khát khao, một vì sao,
trong
tối tăm, con ngước trông, ánh mặt trời hồng.
Nơi
hố sâu, bao thú vui, ru hồn con say ngủ,
cơn
lãng du, trong xót xa, chợt nghe tiếng Chúa vang xa.
Con
lắng nghe, trong gió êm, lời âu yếm,
hãy
bước ra, trong xót xa, giấc ngủ miệt mài.
Ơn thánh ân, ơn
Chúa ban, cho con nguồn ánh sáng,
ơn
xót thương, bao vấn vương, lay con tỉnh giấc miên trường.
Tỉnh thức,
con nhận ra,
Chúa đến
bên con, bất chợt bên đường.
Tỉnh thức,
con nhận ra,
Chúa đến
bên con, nơi người nghèo khổ.
Tỉnh thức,
con nhận ra,
Chúa đến
trần gian, mở đường cứu độ.
Tỉnh thức,
con nhận ra,
Dung mạo
Tình Yêu, nhân ái huyền siêu.
Con bước đi,
trong nắng mai, tình nhân ái,
con
bước vui, trong gió reo, chia sẻ phận nghèo.
Trong
khát khao, con ước mong, công bình xây cuộc sống,
nơi
thẳm sâu, mỗi trái tim, tình yêu Thiên Chúa đong đầy.
25/11/2011
M. Madalena
Hoa Ngâu
KHÁT
VỌNG
Chúa Nhật
I MV – B – (MC 13, 33, 37)
Cuộc
đời con đong đầy khát vọng,
khát
nhà cao, cửa rộng bằng người.
Khát
đời sống được sáng tươi,
quyền
uy, danh vọng cho đời lên hương.
Ôm
khát vọng, tìm đường, lách lối,
chỉ
thấy toàn giả dối, phù du.
Lý
trí bao phủ mây mù,
nhân
cách, đạo đức bỏ tù lương tâm.
Mùa
Vọng về, thì thầm tiếng Chúa,
nhắc
nhở con tu sửa tâm hồn.
Nguyện
cầu xin Chúa thêm ơn.
tỉnh
thức chiến đấu, chẳng sờn gian nan.
Quyết
từ giã nẻo đàng bất chính,
đường
lối Chúa minh định hướng đi.
Công
bằng, chân lý duy trì,
tha
nhân đồng loại thực thi nghĩa tình.
Nhận
ra Chúa giáng sinh nhập thế,
giữa
cuộc đời dâu bể, khổ đau.
Nơi
người cùng khổ, âu sầu,
dung
mạo Thiên Chúa nhiệm mầu viếng thăm.
Khao khát
Chúa, ngự trong tâm …
25/11/2011
Bâng Khuâng
Chiều Tím
MÙA
VỌNG
Mùa
Vọng khẩn cầu với tấm lòng
Kiên
trung chuẩn bị luôn đề phòng
Yêu
thương phục vụ ta không nản
Lánh
dữ làm lành Chúa thưởng công
Thức
tỉnh đón chờ ơn cứu độ
Ăn
năn tha hết tội tiêu vong
Khôn
ngoan sống đạo theo đường Chúa
Hạnh
phúc Thiên Đàng ai khát mong
Lm.
Khuất Dũng sss
TỈNH
THỨC
Nghĩ
suy cùng đích cuộc đời
Bất
“ ngờ ”
Chúa đến vui cười hân hoan
Sẵn
sàng lãnh nhận hồng ân
Kinh
cầu, Thánh Lễ chuyên cần nêu gương
Việc
lành phúc đức tỏa hương
Yêu
thương, phục vụ, khiêm nhường đắp xây
Sống
theo ý Chúa từ đây
Phút
giây nên thánh từng ngày hôm nay
Quên
đi quá khứ u hoài
Lắng
lo hiện tại, tương lai xa vời
Đẹp
lòng Thiên Chúa, ai ơi !
CÂU
ĐỐI
THỨC
TỈNH ĐÓN CHỜ ƠN CỨU ĐỘ
ĂN
CHAY CẦU NGUYỆN PHÚC BÌNH AN
Lm.
Khuất Dũng sss
CHỜ
NGƯỜI
CN1MVNB.
(Mt.13,33-37)
LỜI
NGÀI nhắc nhở hồn con
NGÀI cho
con biết để còn dọn tâm
CẢNH quan
tỉnh thức khỏi lầm
TỈNH luôn
cầu nguyện âm thầm đợi mong
HỒN
ơi! phải giữ cho trong
TÔI
nên biết tự mở lòng đón ơn
NĂM cùng
tháng tận chập chờn
CÙNG
nhau giúp kẻ cô đơn người già
THÁNG này
bão lụt phong ba
TẬN
cùng khốn khổ xảy ra cho người
TRONG
lòng dân tộc khóc, cười
NÔI ru
con lớn thành người Ki tô
CUỘC đời bao
việc tông đồ
ĐỜI
con theo bước chân thô Ngôi Lời
MÙA đông đói
rét tả tơi
VỌNG
ngân lại tiếng Ngôi Lời bảo con
ĐANG
cần một tấm lòng son
ĐẾN người
đồng loại đang còn khổ đau
KHẮP
cùng khốn khổ kêu cầu
NƠI đâu đói
khát chia nhau giúp đời
TỈNH
lên chờ đón Ngôi Lời
HỒN con
thờ một Chúa Trời mà thôi
CHỜ
mong suốt cả cuộc đời
ĐÓN
chờ Thiên Tử Ngôi Lời đến thăm
NGÔI
cao hạ xuống lạnh căm
LỜI
Ngài thơm ngát quanh năm cuộc đời
GIÁNG
Lâm tình sử tuyệt vời
SINH
ra để cứu con người chúng con.
25.11.2011
Thanh Sơn
TỈNH
THỨC
Ví như người
chủ đi xa
Trao quyền canh
giữ cửa nhà sớm hôm
Chong đèn canh
thức sẵn sàng
Dẫu Người về
giữa canh tàn, đêm khuya
Bất ngờ thời
khắc Người về
Ta còn tỉnh
thức tràn trề niềm vui
Hay trong say giấc
ngủ vùi
Uổng đi một
cuộc trần đời hư vong
Vọng hồng mùa
của đợi trông
Ngôi Hai Cứu
Thế đêm đông giáng trần
Cùng trong canh
thức chờ mong
Ngôi Hai Thẩm
Phán quang lâm ngự triều
Đầy bình dầu
của Tình Yêu
Đèn chong sáng
tỏa ánh thiều hy sinh
Hoa giăng hương
sắc chung tình
Miệng đang hát
khúc cậy tin Chúa Trời
Ngày chủ về,
ngày vui tươi
Thâm tình chủ
tớ nụ cười trao ban
Say duyên trần
thế Thiên đàng
Cho
ai tỉnh thức sẵn sàng đợi trông.
25/11/2011
Mic. Cao
Danh Viện
ĐỢI
TRÔNG
(Mc13,
33-37 )
Tỉnh
thức mà trông đợi chủ về
Khi
nào? – Ai biết! Chớ nằm mê!
Nửa
đêm vắng vẻ, không lơi lỏng
Chập
tối ồn ào, chẳng bỏ bê.
Đầy
tớ siêng năng, công việc tốt
Quản
gia chăm chỉ, giỏi trăm bề.
Đêm
dài mặc kệ- luôn tin tưởng
Chủ
đến, ta còn thức, sướng ghê!
Đỗ
Văn
TỈNH
THỨC
CN 1 mùa
vọng (Mc 13, 33-37)
Anh em tỉnh
thức, coi chừng
Khi thời ấy
đến, lừng khừng được sao?
Như người kia
trẩy phương nao
Trao quyền đầy
tớ, việc nào nấy lo
Lệnh truyền:
Giữ cửa nhớ cho
Sẵn sàng tỉnh
thức, rình mò lỡ khi
Vậy anh em tỉnh
thức vì
Khi nào chủ đến
chuyện gì biết đâu
Nửa đêm, chập
tối…nhiệm mầu!
Gà vừa gáy
sáng, đêm thâu mơ màng
Anh em canh thức
sẵn sàng
Kẻo khi chủ
đến còn đang giấc thèm
Điều Thầy nói
với anh em
Thì Thầy nói
thật cũng kèm muôn dân:
Sẵn
sàng canh thức ân cần.
*
Lời xưa nhắn
nhủ mười phần khắc ghi
Chuyện canh thức
chẳng lạ gì
Thế mà bắt
chợt nhiều khi bao người
Hôm qua khỏe
mạnh tươi cười
Đầu hôm đi
ngủ: Kiếp người đã xong!
Chuyện mười
trinh nữ thuộc lòng
Thực
thi ý Chúa mới hòng trường sinh.
Giuse
Nguyễn Văn Sướng.
TỈNH
THỨC SẴN SÀNG
Mùa
vọng đến hãy cùng nhau sám hối
Tẩy
rửa tâm hồn đường lối thẳng ngay
Tỉnh
thức sẵn sàng đèn sáng trong tay
Thánh
thiện tươi cười chờ ngày Chúa tới
Mùa
vọng đến mùa tâm hồn đổi mới
Mùa
đợi chờ mùa vun xới ân tình
Lòng
hân hoan mừng đón Chúa giáng sinh
Cho
nhân loại vị cứu tinh trần thế
Con
lậy Chúa tâm hồn con hoang phế
Đã
bao lần lầm lỗi để đau thương
Xin
Chúa ban thêm sức mạnh can trường
Cho
con bước dẫu trên đường nguy khốn
Hãy
sẵn sàng ở mọi nơi mọi chốn
Biết
giờ nào ý Chúa muốn thăm ta
Như
người chủ bất chợt trở về nhà
Không
nóng giận những điều ta đã hứa
Con
lậy Chúa ban con tình chan chứa
Yêu
thương người thờ kính Chúa trên cao
Linh
hồn con luôn vui sướng dạt dào
Chờ
đón Chúa ngày giờ nào Ngài đến
Vincent
Khánh Trần
TRÔNG
ĐỢI
Chủ
Nhật thứ nhất MV-B (Mc.13, 33-37)
Thế
giới hôm nay thật tối mù,
loài
người mê mệt kiếp phù du.
Núi
đồi gò trũng hãy san phẳng,
đón
Chúa xua tan cảnh mịt mù.
Ngày
Chủ gọi ta ra với Ngài,
vui
mừng vội vã tiếp Người ngay,
hay
còn say giấc ngủ mê mệt,
Chủ
đã về nào ta có hay.
Người
đến không như là đế vương,
vua
trời đất chẳng phải người thường,
âm
thầm lặng lẽ không kèn trống,
hậu
ủng tiền đưa thích biểu dương.
Không
la liệt sắc áo màu cờ,
Chúa
tái lâm ai biết chữ ngờ,
vinh
phúc cho người luôn tỉnh thức,
ngồi
bàn cùng Đấng đã tôn thờ.
Nai
khát đi tìm suối nước trong,
đoàn
con đang khát khao chờ mong,
theo
thời gian bước vào “Mùa vọng”,
trông
Chúa mỏi mòn lòng sắt son
Paul
Nguyễn Minh Thông
THỨC
TỈNH VỌNG CHÚA
(Mt
13,33-37)
Thức
tỉnh sẵn sàng Chúa trở lại
Canh
khuya chập tối hoặc ban mai
Chu
toàn bổn phận từng giây phút
Hạnh
phúc thiên thu kết hợp Ngài.
Thấm
thoát trăm năm lá rụng cội
Đông
xuân phụng vụ nẩy mầm chồi
Hè
thu đức hạnh đơm hoa quả
Thức
tỉnh ân tình Chúa sánh đôi.
Trái
đất tròn xoay giục thức tỉnh
Đèn
chầu thánh lễ rạng huyền linh
Lời
kinh cầu nguyện dâng liên tiếp
Giáo
Hội đầy tràn Chúa Thánh Linh.
Bảy
tỉ con người cháy khát vọng
Niềm
tin hướng tới đỉnh hoài mong
Áng
mây ánh đuốc Ngài đưa lối
Thánh
hiến lương tâm sống sạch trong.
Đấng
thánh gieo sương đất thuận thảo
Ăn
năn thiện hảo vọng trời cao
Bê-lem
Chúa đến Vua khiêm hạ
Trở
lại vinh quang chói cẩm bào.
Cảm
tạ Vua Trời hứa lại đến
Chúa
chiên quý trọng gọi từng tên
Tin
Mừng thức tỉnh lòng chung thủy
Vọng
Chúa tình con nguyện vững bền.
Cát
Vàng- 24-11-2011
BÓNG
ĐÊM VÀ ÁNH SÁNG
Chúa Nhật
I MV – B – (Mc 13, 33 – 37)
Bóng
đêm cuộc đời, đưa con vào lạc thú,
quấn
chặt hồn con trong tấm lưới vô hình.
Phú
quí, bạc tiền che mờ con mắt tâm linh ,
danh
vọng, quyền uy,
là hố sâu,
giam kiếp sống ngục tù.
Chúa
vẫn lặng thầm, theo con từng ngày tháng,
nhắc
nhở hồn con, mau tỉnh thức quay về.
Tội
lỗi đoạn tuyệt, giã từ kiếp sống u mê,
giấc
mộng phù du,
theo lá bay, chết
trong gió chiều thu.
Tỉnh thức,
đợi chờ, nhận ra Chúa đến bên con,
dáng người
héo hon, xanh xao, bên đường khốn khổ.
Tỉnh thức,
đợi chờ, nhận ra ánh sáng Ki-tô,
dung mạo
tình yêu, đến bên con, trong kiếp đơn nghèo.
Bóng
đêm lùi dần, đưa con vào nguồn sáng,
trách
nhiệm Ngài trao, siêng năng giữ trung thành.
Gian
khó chẳng sờn, vào đời yêu mến tha nhân,
phục
vụ, hy sinh
ơn Chúa ban, con
biết sống quên mình.
24/11/2011
Nắng Sài
Gòn
ĐÁNH
THỨC
Chúa
nhật I Mùa Vọng - Năm B – (Mc 13,33-37)
Chúa
đánh thức con,
những tháng ngày mê ngủ,
đam
mê bạc tiền, mê danh vọng, quyền uy.
Chỉ cơn gió
thoảng qua, con còn lại được gì,
ngày
Chúa đến,
con tỉnh thức,
hay vẫn ngủ vùi trong tội lỗi?
Tính tự mãn,
con ngại ngùng đổi mới,
ngại
dấn thân, con quen thói ù lì.
Tự
cho mình đã giữ đủ lễ nghi,
như
người Biệt phái, Thượng tế, Kinh sư,
đã
không nhận ra ngày Chúa đến.
Ngày
Chúa đến, khắp trần hoàn cung tiến,
chỉ
những tâm hồn bé nhỏ sống khiêm cung,
mới
lắng nghe được tiếng nhạc oai hùng.
Cùng
tiếng hát của vô vàn Thiên Sứ,
cất
vang lời tôn vinh Thiên Chúa.
Như
mục đồng đơn sơ hồn vui mừng chan chứa,
nhận
ra Chúa Hài Nhi nơi máng cỏ nghèo hèn.
Như
bao cõi lòng mong vượt thoát đêm đen,
của
người thu thuế, của cô gái điếm,
lòng
khắc khoải mong tìm về nẻo chính.
Chúa
đánh thức con, hồn bàng hoàng thức tỉnh,
mau
nhập cuộc với Ngài bằng hành động yêu thương.
Bác
ái với tha nhân, theo ánh sáng dẫn đường,
sống
tỉnh thức, đợi chờ ngày Chúa đến.
AP. Mặc
Trầm Cung